Sự trừng phạt lớn nhất chính là lãng quên

Rất nhiều người cho rằng sự trừng phạt lớn nhất dành cho người đã từng gây tổn thương cho ta chính là oán hận họ cả đời hay chính lúc họ cầu xin sự tha thứ.
Nhưng sự thật đâu dễ dàng như thế. Càng oán hận, càng trách cứ thì ta lại càng nhớ quay quắt người đã từng gây cho ta nỗi đau.
Vì thế, sự trừng phạt lớn nhất đối với họ chính là sự quên lãng.
Tại sao chúng ta phải nặng lòng dằn vặt tìm cách oán hận, nghiến chặt răng mỗi ngày chỉ để nghĩ xem làm thế nào để người kia phải chịu đau đớn khổ sở như tầng địa ngục.
Suy nghĩ ấy hoàn toàn sai lầm. Chúng sẽ kéo ta xuống hố sâu vực thẳm.
Cuộc đời ngắn ngủi lắm. Đừng nên dành quá nửa thời gian vào những việc như lo lắng, mệt mỏi hay bất an về cuộc đời mình, tìm cách trả đũa nỗi đau.
Ngày hôm nay có thể chúng ta bị ai đó làm tổn thương, có thể bị họ làm cho điêu đứng, ngã gục nhưng tuyệt đối đừng dành quá nhiều thời gian vào việc căm hận.
Còn oán hận, còn thương thù, thì có nghĩa là còn nghĩ đến, còn quan tâm. Tại sao lại phải cố gắng dõi theo những người vốn đã khiến chúng ta phải chịu nhiều thương tổn, khiến chúng ta phải dành quá nhiều thời gian để vực dậy bản thân để tiếp tục sống một cuộc sống khác đi và trưởng thành dần lên?
Đừng lãng phí thời gian của cuộc đời vào việc oán hận một ai đó. Bởi vì sự oán hận ấy sẽ biến thành những mũi dao nhọn đâm ngược trở lại vào tim chúng ta. Đó là lúc chúng ta tự nguyện nhận lấy một sự trừng phạt mà chính chúng ta còn mơ hồ không rõ.
 
Hãy lãng quên hết đi!
 
Vẫn biết lãng quên những người đã để lại những vết thương lớn trong cuộc đời chúng ta là việc rất khó khăn. Bởi vì chỉ cần nhìn vào vết thương đó, chúng ta sẽ lại nhớ đến đã từng đau đớn thế nào, đã từng phải trải qua những lần khóc cạn nước mắt thế nào, đã từng phải sống khổ sở ra sao. Thế nhưng, hãy lấy nó làm cái đà để bước lên, chứ đừng lấy nó làm mục tiêu để sống chỉ với lòng oán hận.
 
Thời gian, sẽ làm nhòe mờ đi tất cả. Khi nỗi đau của ngày hôm nay sẽ trở thành quá khứ đã xa tít tắp ở một thời điểm nào đó trong tương lai. Khi mà chúng ta đã tự đứng lên và tiếp tục chạy một quãng đường dài, đến khi nhìn lại sẽ thấy những khoảng thời gian đã từng đau đớn đến chết đi sống lại, hóa ra cũng chỉ là một điểm rất nhỏ trong ký ức. Những ai đã từng làm tổn thương chúng ta, chúng ta đã lãng quên họ từ bao giờ.
 
Đừng lãng phí thời gian của cuộc đời vào việc oán hận ai đó, bởi vì sự trừng phạt lớn nhất dành cho họ chính là lãng quên, và coi như họ đã biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống của mình…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét